Hãy tưởng tượng 20 năm sau, về thăm trường cũ và viết một lá thư cho người bạn lớp 9 của mình Với hơn 14 bài văn mẫu hay chọn lọc được các thầy cô biên soạn và tổng hợp sẽ giúp các em học sinh phong phú trí tưởng tượng mà còn giúp các em học sinh lớp 9 rèn luyện kỹ năng viết văn theo trí tưởng tượng và bộc lộ cảm xúc trước. sự kiện quan trọng.
Đề tài: Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn trở lại trường cũ và viết một lá thư cho các bạn cùng lớp kể về chuyến thăm đầy xúc động đó .
Bạn đang xem: tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ lớp 9
=> Bài viết liên quan: Hãy tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, tôi trở lại trường cũ
Dàn bài Hãy tưởng tượng 20 năm sau, về thăm trường cũ và viết thư cho một người bạn lớp 9
Khai mạc:
Thể thơ, ngày…tháng…năm…
Bạn bè…
Thân bài:
a) Lý do đến thăm đầu thư.
Lý do viết thư (tưởng tượng: Ví dụ: Viết thư và xem ảnh cả lớp chụp chung….)
b) Nội dung thông báo:
Giới thiệu tên trường? (Tưởng tượng đi học lúc mấy giờ? Lý do đi học)
Tả con đường đến trường của em (so sánh trước đây và bây giờ? Thay đổi như thế nào? Cảm xúc?)
Mô tả các phòng học (Phòng vi tính? Phòng thí nghiệm? Dụng cụ, thiết bị được thay đổi như thế nào?…). Các dãy phòng: phòng giám đốc, phòng bộ phận, phòng tổ đội... (So sánh)
Tả sân trường? (so sánh xưa và nay) ? Những băng ghế? cây bàng, cây phượng ( Vẫn thế? già hay trồng cây khác?)
Miêu tả hình ảnh, sự vật gắn với kỉ niệm xưa? Những cảm xúc? Giáo viên? Bạn bè?
Gặp lại thầy? Thầy cô xưa có còn không? Giáo viên mới thế nào? (Vui mừng?). Hiệu trưởng đã nghỉ hưu hay đã qua đời?
Gặp cô giáo chủ nhiệm lớp 9A…? Cô ấy đã thay đổi như thế nào? Nhưng những gì vẫn còn đó? (Giọng nói? Đôi mắt? Nét mặt?)
Cô nhớ lại ký ức của 20 năm trước:
- Bạn hỏi về thầy cũ? Hãy kể cho cô nghe về một số bạn trong lớp của em? Về công việc của anh ấy?
- Tâm trạng của cô ấy thế nào?
- Tình yêu của tôi thế nào?
Kết luận:
Cuối thư: Thăm và chúc sức khỏe bạn?
Lời chào.
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ và viết một bức thư cho người bạn lớp 9 của mình – Mẫu 1
Đông Anh, ngày ….tháng ….năm…
Bạn Trang Chi thân mến!
Khi nhận được lá thư nhỏ của anh, chắc hẳn anh rất ngạc nhiên. Chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian dài. Nhân dịp kỉ niệm 35 năm thành lập trường, tập thể lớp 9B chúng em đã về thăm lại ngôi trường THCS Nguyễn Huy Tưởng thân yêu. Tiếc là anh ấy có việc bận nên không về được. Hôm đó vui lắm, cảm giác như được trở lại những ngày thơ bé. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những cảm xúc vui sướng, xúc động khi gặp lại bạn bè, thầy cô cũ.
Đã 20 năm kể từ ngày chúng ta chia tay mái trường. Hôm nhận được thông báo về việc họp lớp nhân ngày thành lập trường, tôi vui lắm. Sáng hôm ấy, tôi dậy rất sớm. Cảm thấy buồn nôn, hồi hộp, lo lắng. Có vẻ như tôi đang đợi bạn đến trường với tôi. Ngày hôm đó thật thú vị làm sao. Tôi đến trường trên con đường ngày xưa hai đứa hay đi. Con đường đã thay đổi nhiều, rộng hơn, có vỉa hè, cây xanh, nhà cửa mọc san sát nhau. Còn đâu con đường đất nhỏ mỗi sáng ríu rít tiếng chim hót trên cây? Con mương nhỏ chạy dọc cánh đồng thơm mùi lúa chín. Còn nhớ, một hôm anh chở em đi học, trời mưa, đường trơn, anh loạng choạng rồi lao xuống mương. Hai người họ tự mãn nhưng vẫn cười toe toét. Tôi cố gắng tìm kiếm nơi chúng tôi rơi xuống nhưng không thể tìm thấy nó. Mọi thứ đã bị xóa nhòa bởi thời gian, bởi sự đổi mới của quê hương.
Cổng trường THCS Nguyễn Huy Tưởng hiện ra trước mắt chúng tôi. Không còn là cái cổng nhỏ hình cuốn sách như ngày xưa nữa đâu Chi. Đó là chiếc cổng tự động đóng mở với dòng chữ điện tử: “Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng”. Bước vào trường, tôi không thể tin đây là ngôi trường mà chúng tôi đã từng học. Nhà thi đấu ngày xưa nhỏ xinh là thế, nhưng giờ đã đầy đủ tiện nghi, trông chẳng khác gì nhà thi đấu thu nhỏ. Những dãy nhà ba tầng vẫn xếp theo hình chữ U quen thuộc nhưng được sơn trắng, cửa kính sáng bóng. Vườn địa sinh giống như một công viên với thảm cỏ xanh mướt mát. Lễ đài ngay sát cổng trường rợp cờ hoa. Học sinh ngồi thành hàng ngay ngắn chờ đến giờ lễ trọng thể.
Tôi đang thơ thẩn trong sân trường thì nghe thấy một giọng nói phía sau. Tôi quay lại, là Cẩm Tú. Anh có nhớ Tú không? Trông Tú khác quá. Ngày xưa nó kiêu, nghịch, ngang ngạnh, nhưng bây giờ ra dáng cao ráo, xinh xắn, dịu dàng. Tôi mới biết cô ấy làm người mẫu cho tạp chí nổi tiếng ABCXYZ. Tú dẫn tôi vào phòng hội đồng. Hầu như cả lớp tôi đều có mặt. Trông ai cũng trưởng thành. Nó lớn hết rồi. Cái tuổi hồn nhiên chơi trò bịt mắt bắt dê đã không còn nữa. Mọi người gặp nhau và bắt tay. Dù thời gian có làm thay đổi từng khuôn mặt nhưng tôi vẫn nhận ra từng người. Bạn có nhớ Tuấn Anh không? Nhờ cái miệng tự mãn của mình, anh ta có được một người vợ xinh đẹp. Tuấn Anh hiện mở công ty kinh doanh. Người ta nói rằng kinh doanh rất thành công. Phương Thảo ngày xưa từng mơ ước được làm việc ở Bộ Ngoại giao, nay đã là Vụ trưởng. Bạn có nhớ Cao Cường và Mai Trang không? Hai người ngồi cùng bàn, cả ngày như mặt trăng như mặt trời, vậy mà bây giờ đã thành vợ chồng. Họ có hai cô con gái xinh đẹp. Chúng tôi ngồi bên nhau ôn lại những kỷ niệm xưa. Ngày xưa chúng tôi mong lớn lên để không phải cắp sách đến trường, nhưng giờ tôi lại thấy ân hận. Giá như chúng ta không già để ở bên nhau như ngày xưa thì không phải lo lắng điều gì.'..
Giáo viên của chúng tôi cũng đến thăm trường. Mái đầu thầy nào cũng bạc trắng, vầng trán thêm nhiều nếp nhăn. Cô Hương của chúng tôi không thay đổi nhiều. Giọng cô vẫn mềm mại và biểu cảm. Còn nhớ năm lớp 9, cô thường la mắng cả lớp khiến đứa nào cũng bực mình. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật trẻ con. Mọi lời nói của cô đều có ích cho chúng em, là điều tốt đẹp mà chúng em cần ghi nhớ suốt đời.
Tiếng trống vang lên. Mọi người tập trung ở sân trường. Buổi lễ diễn ra trang trọng. Mỗi cựu học sinh đều cảm thấy vinh dự và tự hào về ngôi trường của mình. Khi quốc ca, hợp xướng vang lên, chúng tôi hát to, hát như chưa từng được hát trước đây. Thạc sĩ Vương Anh Hạnh bước lên bục phát biểu. Bây giờ anh ấy là hiệu trưởng. Thầy nói về lịch sử hình thành, truyền thống mà nhà trường đã đạt được trong những năm qua, đón nhận bằng khen và Huân chương Lao động của Chính phủ.
Kết thúc buổi lễ, chúng tôi cùng nhau đi tham quan các lớp học. Phòng nào cũng có hệ thống đèn, quạt hiện đại. Ngoài ra còn có tủ sách dành riêng cho mọi đối tượng. Có hình minh họa, máy phóng, tivi, v.v.
Vui quá, vui quá được về thăm lại trường xưa. Nhưng thời gian bên nhau thật ngắn ngủi. Rồi cũng đến lúc mọi người tạm biệt nhau và trở về với cuộc sống bận rộn thường ngày. Lưu luyến không muốn chia xa, lớp 9B năm sau chúng ta lại gặp nhau. Mong có anh để 45 gương mặt thân thương lại được sum vầy vui vẻ.
Thư đã dài, tôi phải ngừng viết. Chúc bạn mạnh khỏe, gia đình êm ấm, làm ăn phát đạt. Anh nhớ em rất nhiều. Hi vọng hai ta sớm gặp nhau.
Bạn thân của Chí
Đỗ Phương Huyền
Bạn đang xem: Tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ viết bức thư hay nhất gửi người bạn lớp 9 (14 Mẫu)
( Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng )
Hãy tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ và viết một bức thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 2
Như thân!
Lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi đây viết thư cho các bạn.
những ngày nay bạn như thế nào? Cuộc sống hiện tại của bạn thế nào? Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, giờ anh đi rồi, em nhớ anh nhiều lắm. Dù chúng ta đã lớn, đã trưởng thành, đã biết tự đứng trên đôi chân của mình nhưng tôi vẫn không quên được những kỉ niệm của thời cắp sách đến trường hồn nhiên đáng yêu. Mày nghĩ tao điên sao giờ sắp thành bà già mà vẫn mơ như hồi 18...
Anh biết không, hè vừa rồi, em vừa về thăm trường cũ. Chúng tôi đã xa nó hơn 20 năm rồi. Không hiểu sao khi đến gần trường, tôi lại thấy hồi hộp lạ thường. Tay tôi run run, chân tôi chợt khựng lại, không thể bước thêm một bước ngắn nào đến gần trường. Tôi có cảm giác như mình đang sống lại những ngày đầu tiên của trường cấp hai. Em và anh cứ nắm tay nhau ngẩn ngơ trước vẻ đẹp “lung linh” của ngôi trường mới. Con đường đến trường là hai hàng cây xà cừ xanh mát. Bên trong là hai hàng lớp ở hai bên. Giữ sân, tôi nhớ lúc đó là một tượng đài, có hai cây thông hai bên và hoa hồng, hoa cúc được trồng thành hàng thẳng tắp. Phía sau là phòng hội đồng, phía sau là khu nhà ở tập thể của các thầy, cô giáo. Cạnh trường có một cái ao rất rộng. Mỗi khi trời mưa to, nước ao tràn lênh láng cổng trường, chúng em phải lội qua...
Sau hai mươi năm, ngôi trường không còn chật chội và nhỏ bé nữa. Không còn cảnh học sinh chạy nhảy nô đùa mà bụi cứ bay mù mịt hòa cùng cái nắng đỏ của buổi trưa. Trường THCS Thị trấn II bây giờ có bốn dãy nhà hai tầng. Có những cây long não to và đẹp. Giống như, thật tốt khi có hai người ôm nhau. Tôi thực sự bất ngờ trước sự thay đổi đó. Nhưng không sao, đã hai mươi năm rồi. Có lẽ, trường xưa và nhỏ mãi.
Tôi đi hỏi thì được biết: anh Thắng, anh Quang, chị Hoa, chị Hải, chị Minh đều đã nghỉ hưu. Tóc cô Minh chắc đã bạc trắng hết rồi. Không biết các bạn lớp mình còn nhớ không. Học sinh nghịch ngợm khiến cô phải phàn nàn rất nhiều. Cậu nhớ không, hồi đó lớp mình quậy nhất trường, luôn là tâm điểm của mọi trò nghịch phá. Tuy nhiên, đến năm cuối cấp 3, gương mặt ai cũng đầy lo lắng, cố mỉm cười, cố nói chuyện để quên đi những giây phút cuối cùng ấy. Rồi đến tiệc chia tay, không ai nói gì nhưng tôi biết họ đang khóc và muốn khóc rất nhiều. Bốn năm gắn bó với trường, với lớp, với bạn bè, với thầy cô, dù thế nào cũng không thể nhớ, không thể yêu. Những trang lưu bút cứ thế chuyền tay nhau. Những trang nhật kí lớp cười đến rụng cả răng mà giờ cũng đã thành kỉ niệm. Ồ! Hồi đó chúng tôi thật ngây thơ và hồn nhiên. Nỗi buồn tuổi học trò, niềm vui học trò là những vì sao xa trên bầu trời xanh thẳm, luôn tỏa sáng vẻ đẹp lung linh vĩnh hằng...
Bước chân vào trường tôi thấy ấm áp và thân thiện đến lạ. Đây và đây, nơi xưa ta chơi nhảy dây, nơi kia ta chơi đuổi bắt, chơi cỏ gà… Anh vẫn nhớ như in câu em viết trong cuốn lưu bút: “Tuổi học trò lung linh sắc màu như bong bóng xà phòng . Đẹp đấy nhưng mỏng manh quá." Đúng, nhưng tôi sẽ không để những kỉ niệm ấy tan biến như bong bóng, tôi sẽ mãi giữ nó như một viên ngọc đẹp lung linh và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời một con người.
Trong thư em đính kèm với anh hình ảnh ngôi trường sau 20 năm. Hi vọng khi xem bộ ảnh các bạn đã hình dung được những đổi thay của ngôi trường thân yêu.
Thôi, có lẽ mình cũng viết đến đây thôi, nhớ viết thư cho mình, mình sẽ đợi. Tôi muốn biết, bạn nghĩ gì về ngôi trường cũ của chúng tôi sau ngần ấy năm thay đổi. Tạm biệt bạn!
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ để viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 3
Hải Dương, ngày…tháng…năm
Tường thân mến!
Tôi chưa bao giờ nghĩ về bạn mà tôi cảm thấy ghê tởm như bây giờ. Bao cảm xúc ùa về và anh biết giây phút này chỉ có em chia sẻ cùng anh. Hôm nay em về thăm lại mái trường cấp 2 thân yêu sau hai mươi năm xa cách...
Cái nắng hè gay gắt vẫn còn vương mặc dù đã về chiều, những tia nắng vẫn vờn trên những tán cây, ngôi trường cũ hiện ra thân quen, quen thuộc và không còn trang nghiêm như xưa. nữa… Tôi lặng lẽ dạo quanh sân, nhìn từng vòm cây để cảm nhận sự khác lạ của khung cảnh một thời đã quá quen thuộc này. Có lẽ, dù hai mươi năm xa cách, bao nhiêu lớp học trò đến rồi đi thì ngôi trường vẫn thế, vẫn không thay đổi trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi...
Nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan học, tôi tạm trốn vào một góc khuất - Tường Vi đoán xem, đó là đâu? Dưới cầu thang mà chúng ta thường trốn khi chơi vũng nước! Nhắm mắt lại tôi như đang nghe ba hồi trống trường quen thuộc. Tôi hình dung hình ảnh lũ trẻ ùa ra từ lớp học, hồn nhiên í ới gọi nhau, cãi cọ, ríu rít trêu đùa nhau, tinh nghịch như chúng tôi ngày xưa… Áo trắng, sao mà nhớ cho được! Một hai năm nữa thôi, ngày chia tay, rồi sẽ lại như ta ngày xưa, trao cho nhau thời áo trắng viết lưu bút…
Thật lâu sau vẫn chưa muốn rời đi, tôi ngập ngừng nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường rợp bóng cây xanh, yên ả với mùa hè đầy nắng và tiếng ve kêu. Xa xa, ở góc hồ, một cây me cao trông căng tràn nhựa sống. Tôi chợt nhận ra đó là gốc me non chúng tôi trồng năm nào, lòng chợt thấy bồi hồi. Bước lên cầu thang, tôi tìm thấy phòng học ở cuối tầng ba, nơi mà trước đây bốn mươi sáu con quỷ trong lớp tôi đã từng ở. Đây rồi, lớp học ấy, cô bạn nữ ban công quen thuộc đang ở ngay trước mặt tôi, đợi tôi bước vào và tìm kiếm hình ảnh của hai mươi năm trước. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ bàn thứ ba là của tôi, nơi tôi đã thấy mình khóc, cười và cả nói chuyện riêng. Và cách đó hai bàn, đó là chỗ của bạn, nhớ không? Thật tuyệt vời khi hai bạn có thể nói chuyện với nhau ở khoảng cách xa như vậy!
Ngày ấy, tôi không gặp lại thầy cũ, chỉ còn lại những kỉ niệm thời học sinh, những buổi ngồi dưới gốc cây phượng, những giờ kiểm tra căng thẳng, hồi hộp đến toát mồ hôi. Mọi thứ đã quá xa xôi, nhưng nó vẫn giống như ngày hôm qua.
Ôi Tường Vi! Chúng ta chắc chắn sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó! Em biết công việc ai cũng bận, nhưng em rất muốn gặp các bạn dưới những tán cây trường xưa thân yêu này để cùng nhau ôn lại kỉ niệm ngày xưa!
Hẹn gặp lại các bạn vào một ngày không xa.
Yêu!
Bạn của bạn
Hãy tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ và viết một bức thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 4
Hà Nội ngày tháng năm….
Chi Mai thân mến!
Bạn phải ngạc nhiên khi nhận được thư của bạn. Đã hơn hai năm kể từ khi chúng tôi mất liên lạc với nhau. Bây giờ bạn thế nào, cả nhà vẫn khỏe, công việc vẫn tốt chứ? Bé Hà của bạn chắc lớn lắm rồi. Tôi vẫn nhớ đứa bé. Và tôi vẫn ổn. Tôi đã ở nhà hơn một tuần. Lần này tôi sẽ ở lại khoảng năm tuần để đi du lịch cùng gia đình. Bạn biết không, khi vừa xuống máy bay, tôi như chìm trong cái nắng oi ả của mùa hè. Bên kia những ngày đông lạnh giá, tuyết rơi trắng xóa phố phường, em mong cái nắng gay gắt này biết bao.
Mai em về đúng dịp Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng kỷ niệm 36 năm thành lập như thế nào? Trường gửi thư mời học sinh cũ tham dự, chắc Mai cũng nhận được thư rồi phải không? Đã hơn 20 năm rồi tôi mới có dịp trở lại trường học. Cảnh vật bây giờ đã khác nhiều. Con ngõ nhỏ vào trường xưa nay đã được trải nhựa. Những hàng cây hoa tím dịu dàng, những cây phượng hoa đỏ rực rợp bóng hai bên đường. Tiếng ve kêu râm ran khắp ngõ. Niềm vui, sự háo hức, nôn nao của ngày đầu tiên đi học lại hiện về. Tự nhiên tôi lại muốn trở lại là cô học trò nhỏ vô tư ngày xưa.
Trường bây giờ khác lắm. Cổng trường được xây to đẹp hơn. Bước vào trường, đâu đâu cũng thấy cờ, hoa, băng rôn, khẩu hiệu. Không khí thật tưng bừng. Hàng cây non trong khuôn viên trường ngày ấy giờ đã cao vút, rợp bóng mát sân trường. Vườn địa sinh học được mở rộng và trồng nhiều loại cây mới. Những dãy nhà vẫn xây theo hình chữ U, cao hơn trước rất nhiều. Hiện trường đã có thêm nhiều phòng như phòng chức năng, phòng truyền thống, phòng thông tin, phòng bộ môn,… Các phòng học đều có bảng thông minh, máy chiếu và các trang thiết bị hiện đại khác phục vụ cho việc dạy – học. Tôi bước vào lớp học hôm trước của lớp tôi. Không còn gì của 20 năm trước nhưng đâu đó tôi vẫn thấy hình ảnh của chúng tôi ngày xưa. Tôi nhớ lần lớp tôi tổ chức sinh nhật cho thầy Hạnh. Cả lớp góp tiền mua bánh trưng, làm một bữa no nê. Đoạn clip ngày ấy tôi vẫn lưu trong máy, thỉnh thoảng xem lại vẫn buồn cười. Tôi còn nhớ cuộc thi “Nhịp điệu trẻ không chuyên” năm lớp tám. Nhóm nhảy đã tập luyện trong một tháng, cho đến ngày thi, họ quyết định tập lại từ đầu. Tuy nhiên, lớp tôi vẫn giành được vị trí đầu tiên. Tôi nhớ ngày chia tay thầy cô và bạn bè, tôi đã cười rất nhiều nhưng thực ra tôi rất buồn. Bốn năm học cùng vui, cùng nhau có biết bao kỷ niệm, nhưng khi nào phải chia tay mới có thể gặp lại?
Tôi có thể biết tôi đã gặp ai không? Đó là thầy Hạnh. Giáo viên vẫn ổn. Bây giờ thầy không dạy ở trường nữa mà chuyển về Phòng Giáo dục huyện. Mái tóc đã muối tiêu, vầng trán cũng đầy những nếp nhăn. Tôi không ngờ anh ấy vẫn nhận ra tôi. Anh cho biết, trong số học sinh anh từng dạy, anh ấn tượng nhất với lớp em. Chưa kể, chẳng có lớp nào nghịch mà học giỏi như lớp tôi. Thầy cho biết lớp thầy cũng có nhiều người thành đạt đang làm việc ở nước ngoài, mỗi lần về nước thầy đều ghé thăm trường. Tôi cũng đã gặp anh Nga. Cô giáo không nhận ra tôi, chỉ nhớ tôi là học sinh A năm đó. Cô giáo hỏi về các thành viên của đội Li, bao gồm cả bạn. Tôi cũng đã gặp nhiều giáo viên khác. Cô Giang sức khỏe không tốt nên về nghỉ sớm, hôm đó cô cũng về thăm trường. Gặp em, nhớ lại chuyện ngày xưa nghịch mấy cái dụng cụ thí nghiệm hóa học, em cười nhẹ trên đầu. Tôi cũng gặp rất nhiều bạn trong lớp. Chúng tôi kể cho nhau nghe chuyện chồng con, cuộc sống, công việc hiện tại. Không ngờ Vân lại trở thành cô giáo, đúng như ước nguyện của cô. Mai Anh cũng trở thành giám đốc nhân sự của một công ty lớn. Mọi người đều nhắc đến anh ấy.
Thư đã dài, tôi xin dừng bút tại đây. Chúc bạn và gia đình hạnh phúc. Hẹn sớm gặp lại.
Đóng
Trần Bích Ngọc
Tưởng tượng 20 năm sau về thăm lại trường cũ và viết một bức thư cho cậu học sinh lớp 9 – Mẫu 5
Hà Nội Ngày Tháng Năm ….
Quang Hải thân mến!
Hôm nay có lẽ là ngày đáng nhớ nhất. Cái ngày mà tôi được trở về tuổi thơ, trở lại nơi đầy kỉ niệm ấy. Nhưng tôi không phải là tôi của hai mươi năm trước. Tôi không còn là cậu học trò của tuổi thơ nữa mà với tư cách là cha mẹ, tôi trở về nơi ấy, nơi đã gắn bó biết bao kỷ niệm đẹp trong suốt bốn năm cấp ba. Trường em đó, ngôi trường nằm trên con đường Nguyễn Trãi thân yêu: Trường THCS Kim Đồng. Nay em viết thư kể cho các bạn nghe về buổi thăm trường hôm ấy.
Sáu giờ sáng, tôi khoác trên vai một chiếc cặp xinh xắn, nhưng không phải của tôi mà là của cậu con trai nhỏ mới vào lớp sáu. Tôi hiểu cảm giác bỡ ngỡ của con, nó vẫn chưa quên những ngày rong chơi hồi tiểu học, quả thật lúc đó tôi cũng chẳng khác gì. Bạn biết không, đứng trước cổng trường, tôi thầm nghĩ, đã hai mươi năm rồi, sao cổng trường thân thương quá! Tại sao chúng ta không dành thời gian để nhìn lại nó sau bốn năm? Trước cổng trường vẫn vậy, không mấy thay đổi. Bác vẫn đứng đó, vẫn dòng chữ: “Trường THCS Kim Đồng” đầy thân quen. Chú Cổng vẫn yêu nghề, vẫn muốn chào đón các em học sinh tại đây! "Vậy tôi sẽ nhờ chú thay tôi chăm sóc con trai tôi!" - Tôi nghĩ đến bản thân mình. Tôi đưa con đến trường, phòng bảo vệ bây giờ khác xưa rất nhiều, không còn là căn phòng nhỏ trước cổng mà đã được xây dựng lên thành “phòng bảo vệ”. Tôi ghé vào, nó đã rộng mở, sơn màu vàng nhạt. Ngoài ra còn có một máy tính để thống kê bãi đậu xe, tôi nhìn xung quanh, hai nhân viên bảo vệ vẫn ngồi ở đó. Tóc bạn hình như đã bạc vài sợi, đồng phục vẫn không thay đổi, vẫn bộ quần áo màu xanh rêu. Hình như nó đã phai màu có lẽ là muốn nhắc lũ học trò nhớ đến công lao vất vả của các bác bảo vệ.
Tiếp đến, tôi nhìn sang khu nhà A. Nó đã được tu sửa nhiều, giờ khoác lên mình tấm áo mới. áo hai màu trên vàng nhạt, dưới có pha nâu. Ôi khu A chắc quên em ngày nào rồi! Tôi kìm nén cảm xúc và bước vào trong. Nơi trú ẩn vẫn còn đó, nhưng phòng máy tính đã biến mất. Thay vì phòng bóng bàn, chẳng lẽ nhà trường bổ sung môn này vào phòng thể dục ngoại khóa? Con tôi nhanh chóng chạy lên lầu, bước vào lớp, còn tôi vẫn đứng đó.
Tôi đưa mắt nhìn quanh ngôi trường thân yêu, trông thật thân quen dù đã có chút thay đổi nhưng trong tôi vẫn có chút gì đó xao xuyến. Vẫn là ngôi trường của hai mươi năm về trước, một ngôi trường đầy kỉ niệm. Đập vào mắt tôi đầu tiên là sân trường, bây giờ rộng hơn trước rất nhiều, còn có khu thể thao như bóng bàn, bóng rổ,… Tôi nghĩ “bọn trẻ bây giờ vui quá, thật không uổng công. tôi ngày xưa". Tiếp theo, tôi bước vào một nơi không hề xa lạ với tôi, đó là "phòng giám thị". Nơi đây gợi cho tôi biết bao điều từ vui buồn đến sợ hãi, như hai mươi năm trước. Thầy cô vẫn là thầy Tôi lễ phép chào thầy cô, tôi nghĩ có lẽ sau ngần ấy thời gian chắc các thầy đã quên tôi, tôi bất ngờ vì thầy Sinh - người thầy mà tôi rất sợ ngày ấy bỗng nhận ra tôi “À! Đây là Thiên Bảo, học sinh hot nhất trường đúng không?" Tôi chỉ biết cười trừ mà trong lòng lại xốn xang bao cảm xúc. Tôi nhìn quanh, vẫn thế, chỉ có ba mươi hai chiếc máy ảnh ngày xưa giờ "sinh sôi nảy nở" " sáu mươi tư. Em chào thầy cô, em bước ra. Em biết không, thật bất ngờ khi em thấy một người phụ nữ bước đến bên em, đó không phải là xa lạ với cô giáo chủ nhiệm lớp chín của em. Em xúc động, nghẹn ngào không nói nên lời. Nói rồi, trong lòng tôi muốn chạy đến ôm chầm lấy bà. Tôi tiến lại gần bà. Bà giờ đã già, mái tóc đen nhánh ngày xưa giờ đã bạc màu theo năm tháng. Trán bà đã có nhiều nếp nhăn. Bà nhìn tôi một cái Một lúc, như đang thử trí nhớ của mình, bỗng cô thốt lên với giọng truyền cảm già dặn: “A! Thiên Bảo đấy à?” Tôi xúc động cúi chào chị, chị vỗ nhẹ vào vai tôi, hỏi han nhiều điều. Học xong hai cô cùng nhau đi tham quan các lớp học. Mới hơn tám giờ, cũng là lúc tôi trở về với tư cách người lớn. Tôi phải đi làm. Cô ấy hộ tống tôi ra khỏi cổng. Hai cô gái nhìn nhau say đắm. Tôi chào em rồi lên xe ra về.
Hôm nay trở lại trường mang theo biết bao kỉ niệm vui buồn. Thật đáng tiếc khi bạn không ở đây. Nếu bạn ở đây, chắc hẳn bạn cũng sẽ có những suy nghĩ và cảm xúc giống như tôi. Tôi cũng hối hận vì sao ngày đó mình không cố gắng ngoan ngoãn mà lại quậy phá khiến thầy cô buồn như vậy. Tôi bây giờ đã là một ông bố ba mươi tuổi, tôi có một công việc ổn định. Nhưng đối với tôi, tôi vẫn là một học sinh nghịch ngợm của dì, của trường tôi.
bạn Hải
Thiên Bảo
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ và viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 6
Hà Nội Ngày Tháng Năm……
Anh Thư thân mến!
Có lẽ thật đột ngột khi tôi lại viết thư cho bạn. Dạo này công việc của bạn có ổn định không? Gia đình bạn thế nào? Kể từ khi bạn chuyển đến thành phố Hồ Chí Minh, chúng tôi vẫn chưa gặp nhau, tôi nhớ bạn rất nhiều. Hiện tôi đang sống ở Hà Nội, đã lập gia đình và có hai con nhỏ. Hôm nay tôi đã về thăm bố mẹ và thăm trường cấp hai mà tôi đã theo học.
Thời gian trôi nhanh chẳng đợi ai và cũng chẳng ai níu kéo được thời gian phải không Anh Thư? Đứng trước ngôi trường chứa đầy những kỉ niệm ngọt ngào của tuổi học trò hồn nhiên, lòng tôi lại bồi hồi xúc động, như được trở về làm cô học trò nhỏ của 20 năm về trước.
Hôm nay là một buổi sáng mùa hè trong lành, không khí trong lành và nắng chưa gay gắt, tôi bước chân vào cổng trường cấp 2 quen thuộc mà ngỡ ngàng. Trường em đã thay đổi nhiều lắm, cổng trường được xây cao hơn, to hơn so với khi chúng em còn học ở đó, những cây du gầy guộc ốm yếu đã vươn cao, cành lá xum xuê và hoa đua nhau nở, khi em thấy cánh cửa mở ra như muốn Đón em về, tôi chợt nhớ đến cảnh tan trường, học sinh ra về đông như mắc cửi, bây giờ cổng trường to hơn và chắc sẽ không còn cảnh đó nữa, tự nhiên tôi mỉm cười khi nghĩ lại thời đi học của mình. Bước chân vào sân trường, bao cảm xúc và kỉ niệm lại ùa về, trường em thay đổi nhiều quá, cái sân bê tông trũng sâu ngập nước mỗi mùa đã được thay bằng gạch đỏ, lát gạch ngay ngắn, bằng phẳng và cao ráo hơn. cao hơn. Những cây bàng, cây phượng đung đưa trong gió như gợi nhớ về những kỉ niệm xa xăm.
Anh Thư! Phòng học cũng khang trang hơn, một số được xây mới, trước đây trường chỉ có 4 khu chính, nay trường đã quy hoạch thành 6 khu, thêm khu nhà đa năng, khu thực hành lý, hóa, sinh và phòng thực hành. Còn có máy chiếu riêng, trường mình còn xây cả bể bơi, xây ở khu đất trống trước đây toàn lau sậy, vườn sinh vật cũng nhiều chủng loại ngày càng phong phú. Tôi cũng về thăm lớp 9A cũ của chúng ta, tôi vẫn ngồi chỗ cũ, lớp học bây giờ đã khác nhiều, bàn ghế mới, bảng mới có cả ti vi. Dù có sự khác biệt nhưng hình ảnh quen thuộc vẫn vậy.
Anh Thư! Tôi còn nhớ lắm hình ảnh cả lớp ngồi yên lặng nghe giảng mà nói chuyện chỉ được vài phút, tôi nhớ những buổi kiểm tra căng thẳng, nhớ những tiếng cười hồn nhiên và giọng nói ấm áp của thầy cô. Đang giảng bài, tôi đang miên man với những kỷ niệm thì ba hồi trống báo hiệu giờ đọc sách vang lên kéo tôi về với hiện tại. Ồ! Tiếng trống thân yêu, tiếng trống đã đi cùng tuổi học trò hồn nhiên của em suốt bốn năm, tiếng trống gợi lại biết bao kỉ niệm của thời học sinh nô đùa, chạy nhảy trên sân trường. Lúc này trên sân học sinh ùa vào lớp, màu áo trắng tinh khôi ấy như đi sâu vào tâm trí em Anh Thư ơi!
Ra đến sân, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía tôi, tôi bật khóc, bao cảm xúc giấu kín bấy lâu nay trào ra theo dòng nước mắt. Bạn có biết bạn đã gặp ai không? Tôi gặp cô Mai, giáo viên văn năm lớp 9 và đã dạy giáo dục công dân suốt 4 năm phổ thông, tôi chạy ra nắm tay cô, cả cô và trò đều xúc động. Bao nhiêu năm rồi cô vẫn nhận ra mình, cô năm nay đã hơn năm mươi, tóc đã điểm hoa râm nhưng cô vẫn yêu nghề, vẫn yêu học trò như ngày nào, hai cô trò chuyện nhiều chuyện lắm, cô hỏi thăm hỏi công việc và cuộc sống của cô ấy, cô ấy còn hỏi cô ấy có liên lạc với các bạn học của cô ấy không, bây giờ tất cả học sinh của cô ấy đều thành đạt phải không? Cô vẫn rất quan tâm đến học trò, vẫn gương mặt hiền hậu, giọng nói truyền cảm.
Nhưng thật nhanh, 30 phút ra chơi trôi qua, tôi chào cô ra về mà trong lòng vẫn còn xúc động.
Thôi thư cũng dài rồi, chúc Nhung và gia đình sức khỏe, may mắn và thành công, đọc thư nhớ liên lạc với mình nhé! Mong được gặp lại bạn trong lớp học!
Yêu!
Quỳnh Phương
Hãy tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ và viết một bức thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 7
Huế, ngày…tháng…năm….
Bạn Ngân thân mến!
Đã gần 1 năm rồi chúng ta không liên lạc với nhau! Kể từ ngày tôi ra Hà Nội thăm Ngân năm ngoái. Bé Ngân và bé Thủy vẫn khỏe chứ? Dạo này công việc có tốt không? Thủy văn vẫn tốt như trước! Và tôi vẫn khỏe mạnh.
Chắc Ngân đang thắc mắc tại sao mình lại ở Huế để viết bức thư này? Thật là một sự trùng hợp và bất ngờ đối với Ngân! Sau mấy năm học đại học và làm việc ở nước ngoài, tôi trở về công tác tại Bệnh viện Trung ương Huế - quê hương thân yêu của mình.
Quê hương em Ngân đẹp quá! Tôi ngồi trên xe buýt trở về thăm ngôi trường cấp 2 ngày xưa chúng tôi đã từng học. Xe buýt chạy thường xuyên hơn, đường nhựa rộng rãi! Ngôi trường hiện ra ẩn hiện dưới những tán cây um tùm. Dòng chữ “Trường THCS Đặng Tất” in đậm hiện ra trước mắt khiến tôi ngỡ ngàng.
Bước xuống xe, tôi có cảm giác vừa lạ vừa quen. Ngôi trường không chỉ được đổi tên mà cơ sở vật chất cũng được cải thiện đáng kể, duy chỉ có những hàng phượng vĩ xum xuê, rợp bóng mát là vẫn như xưa…
Bạn có nhớ Ngân không? Dãy phòng học lớp 8-9 ngày xưa mùa mưa nào cũng bị “giặt”, nước mưa chảy xuống ướt cả bàn ghế nhưng thầy vẫn nhiệt tình còn tụi nhỏ thì không. tai nghe rất chu đáo! Nhưng bây giờ, bộ đã được thay đổi. Từ những dãy phòng học “sang chảnh” ấy đã biến thành dãy nhà 3 tầng với trang thiết bị hiện đại: đèn điện chiếu sáng từng góc phòng, điều hòa, máy chiếu, bảng tính thông minh… Nhưng ngày xưa chúng tôi không thích. để nghiên cứu máy chiếu quá nhiều!
Tầng 2 vốn ODA dành cho giáo viên nay đã thành 5 tầng. Thư viện cũng đã được mở rộng nhiều lần trước đây với đủ loại sách và mở cửa 24/24!
Men theo sân trường yên ắng rợp bóng cây xanh, vì đang là kỳ nghỉ hè nên không có tiếng trẻ con nô đùa, thỉnh thoảng chỉ có tiếng chim hót và tiếng ve kêu râm ran trong tán cây, tôi bước vào phòng thầy. , thật là một căn phòng mới đẹp! Tôi thấy thầy cô già, tóc đã ngả hoa râm, giọng nói vẫn trầm ấm như xưa nhưng chậm hơn.
- Ly Na đó hả? Bạn có nhận ra cô ấy không?
Lúc đó mắt tôi đã cay xè, có gì đó chặn ngang cổ họng khiến tôi không trả lời được câu hỏi của chị. Vẻ đẹp trẻ trung, năng động của chị Thu ngày xưa được thay thế bằng vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm hơn. Đã 20 năm rồi tôi mới gặp lại chị, được nghe chị gọi “em” như thế. Đã ngoài 35 tuổi nhưng đứng trước dáng người gầy guộc của chị, tôi có cảm giác như mình trở lại là cô bé 15 tuổi. Qua câu chuyện của cô, em được biết thầy cô cũ của em có người đã nghỉ hưu, có người không còn...
Có lẽ vì về thăm trường vào những ngày hè oi ả, ánh nắng chói chang len lỏi qua từng vòm lá, qua khe cửa gợi cho tôi bao kỉ niệm của năm cuối cấp, của mùa hè chia tay… Ôi! Tuổi thơ tươi đẹp chợt ùa về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ ngày cả lớp không phân biệt nam nữ chạy ra giữa sân trường giữa trời nắng nóng để đá bóng và bị cô hiệu trưởng mắng cho một trận, nhưng bạn nào cũng tươi cười bước vào lớp; Tôi nhớ buổi liên hoan chia tay, các cô tất bật nấu nướng, các cậu thì bận bịu với bàn ghế, bát đĩa, lúc đó vui vẻ cười nói, nhưng sau đó cô nào cũng ôm nhau khóc nức nở. Các bạn nam trong lớp tôi cũng rơm rớm nước mắt...
Viết đến đây sao tôi lại nhớ đến "tiểu thư" và "siêu quậy" lớp 9/1 năm xưa Ngân ah! Bây giờ mỗi đứa một ngả! Đấy! Nước mắt tôi lại chảy, đúng là tôi vẫn còn "ướt át" như xưa!
Trong thư em có đính kèm bức ảnh em chụp ở trường với cô giáo cũ và lời nhắn của cô giáo gửi Ngân! Bức thư không dài nhưng có lẽ tôi xin dừng bút tại đây. Ah! Ngân khi nào có dịp về thăm lại trường xưa! Mang cả bé Thủy nữa! Tôi là người nhớ đứa bé đó rất nhiều! Lúc đó, nếu bé Thúy Ngân hỏi "đây là đâu hả mẹ?" Thì hãy trả lời rằng “Đây là nơi đã nuôi lớn những ước mơ, hoài bão của mẹ tôi, nơi đã khiến mẹ theo nghiệp “đúc đầu trẻ” - một nghề đáng quý”...
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ và viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 8
Hà Nội ngày tháng năm…
Bạn Vũ thân mến!
Vậy là đã lâu lắm rồi, chúng tôi không còn là những cô cậu học trò lớp 9 hồn nhiên và không kém phần nghịch ngợm. Giờ đây, mỗi chúng tôi đều đã trưởng thành, và có lẽ cũng đã đạt được ước mơ của mình. Tôi đã không viết thư cho bạn trong một thời gian dài. Đầu thư, tôi xin gửi lời chúc sức khỏe, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống tới đồng chí và gia đình. Tôi biết bạn đã đạt được ước mơ trở thành một nhà báo, bởi vì tôi cũng đã đọc một số bài viết của bạn. Còn tôi, tôi cũng thực hiện được ước mơ trở thành doanh nhân. Mong tất cả các thành viên thân yêu của 9A5 ngày ấy sẽ đạt được ước nguyện của mình.
Vũ thân! Em luôn tâm niệm rằng, những thành quả mà chúng em có được ngày hôm nay là nhờ công lao to lớn của các thầy cô đã hết lòng dạy dỗ chúng em dưới mái trường xưa. Tuy nhiên, những bận rộn của cuộc sống đôi khi khiến tôi quên đi thầy cô, ngôi trường cũ của mình. Chúng ta có tội thật không Vũ? Và có lẽ, nếu không có một chuyến công tác tình cờ, tôi đã không nghĩ đến việc trở lại trường cũ.
Hôm ấy, vào một ngày hè, tôi thong thả đi dạo dưới hàng cây xanh mát. Tôi sẽ đến giám sát công việc tại một chi nhánh, gần ngôi trường thân yêu của chúng ta. Tôi bước từng bước, chợt thấy có gì lạ. Tôi lập tức quay sang một bên và nhìn thấy. Tất nhiên, làm thế nào nó có thể sai? Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả, rất quen thuộc khi nhìn tấm biển: “M.V. Trường trung học dân lập Lomonosov”.
Đây là ngôi trường mà chúng em đã gắn bó suốt những năm cấp hai. Tôi không kìm được xúc động bước vào trong, vẫn những bóng hình và hình ảnh quen thuộc ấy, ngôi trường của chúng tôi không có gì thay đổi nhiều, có lẽ chỉ có cây cối trên sân trường là xanh tươi và cổ kính hơn mà thôi. Tôi đang chìm đắm trong cảm xúc thì một giọng nói cất lên:
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Đúng vậy, giọng nói của người bảo vệ già. Sau một hồi bàng hoàng, tôi vội đáp:
– Chào chú bảo vệ, trước đây cháu là học sinh của trường này, nhân tiện đi qua đây cháu muốn về thăm lại trường.
Thị vệ cười nói:
– Tôi cũng là học sinh trường này. Tôi làm bảo vệ ở đây đã hai mươi năm rồi, xin hân hạnh được biết anh?
Tôi đã trả lời:
Bạn có thể không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ bạn rất rõ.
Rồi tôi nói chuyện rất lâu với người lính gác, kể về những kỷ niệm xưa. Tôi cứ ngỡ mình còn là một cô học trò bé nhỏ dưới mái trường này. Sau đó, tôi tiếp tục đi vào trong, lên cầu thang lên tầng hai. Đi dọc dãy hành lang, tôi lại bắt gặp cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức như hồi còn học lớp chín. Đến cửa lớp cũ, nhìn thấy tấm biển lớp 9A5, tôi như nhìn thấy hình ảnh của hai mươi năm về trước.
Xem thêm: Tại sao nên sở hữu đôi giày Sneaker Nike chính hãng?
Trong “ngôi nhà chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã học tập, vui chơi, chia sẻ với nhau những vui buồn, những tâm tư, tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên. sáng. Bảng đen, phấn trắng, dãy bàn, giờ học, sổ lưu bút… tất cả còn như mới, vẫn vẹn nguyên trong ký ức tôi.
À, anh còn nhớ chỗ ngồi cũ của chúng ta không? Dãy thứ 2, dãy bên trái - nơi tập trung các cây văn nghệ của lớp, là hạt nhân trong các buổi liên hoan, tổng kết cuối năm. Chiếc ghế này đã gắn bó với tôi suốt bốn năm học với biết bao kỷ niệm.
Nhiều năm học đã trôi qua, mỗi người rời trường mang theo bao kỉ niệm, chỉ vậy thôi mà lớp mình đã trở thành “kho chứa cảm xúc” của bao người rồi phải không Vũ?
Rời khỏi lớp cũ, tôi đi tiếp và dừng lại trước cửa phòng cô hiệu trưởng, tôi gõ cửa và một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Mời vào!
Tôi mở cửa bước vào phòng. Trước mặt tôi vẫn là thầy hiệu trưởng năm xưa nhưng thời gian đã nhuộm tóc thầy bạc trắng. Tôi cung kính cúi đầu:
- Em chào anh ạ.
Thầy hiệu trưởng nói với giọng ngập ngừng:
- Xin lỗi, anh là…
"Thưa thầy, có thể thầy không nhận ra em. Vì thầy chỉ là một trong số rất nhiều học sinh của trường chúng em. Thầy không phải là người trực tiếp dạy dỗ em. Nhưng em cũng như tất cả những học sinh khác, phải cảm ơn thầy vì công lao của thầy cũng như các thầy, cô giáo đã dìu dắt chúng em dưới mái trường này, nên hôm nay ngang qua đây, em được về thăm lại mái trường, nơi đã nuôi dưỡng và chắp cánh cho những hoài bão của chúng em.
Cô hiệu trưởng vẫn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, trìu mến như mọi khi:
– Xin cảm ơn, cảm ơn những tâm tư, tình cảm mà các bạn đã dành cho các thầy, cô giáo. Chúc các em luôn thành công trong cuộc sống, phát huy tốt những gì đã tích lũy được trong những năm tháng học tập và rèn luyện dưới mái trường này.
- Vâng thưa ngài! Em sẽ cố gắng không làm thầy thất vọng. Bây giờ tôi xin phép cô cho phép tôi đến thăm trường.
Tôi đã gặp nhiều thầy cô trước đây, khi chúng tôi còn học, các thầy cô mới ra trường, bây giờ tóc đã bạc. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tinh thần và nhiệt huyết của những con người ấy giảm sút. Trong mắt tôi, họ vẫn là những cô giáo trẻ đầy nhiệt huyết, yêu nghề.
Ngày hôm đó, tôi nhớ nhất là buổi gặp cô Tâm, cô dạy môn Toán của lớp tôi suốt hai năm cuối cấp ba. Bạn có chắc là bạn vẫn còn nhớ? Bây giờ, cô ấy đã lớn hơn nhiều nhưng cô ấy vẫn không thay đổi nhiều. Vừa nhìn thấy cô ấy, tôi lập tức chào cô ấy:
- Chúc cô một ngày tốt lành!
Có thể thầy hiệu trưởng không nhận ra cô nhưng cô thì khác, cô nhận ra mình sau một thoáng ngỡ ngàng.
– Tôi là… Tuấn phải không? Có phải Tuấn lớp 9A5 ngày xưa không?
- Dạ thưa cô, em Tuấn đây ạ!
- Sau ngần ấy thời gian, tôi đã trở thành một người trưởng thành, đĩnh đạc như thế này. Tôi đang làm gì bây giờ?
– Thưa bà, tôi đang làm phó giám đốc một công ty xuất nhập khẩu. Hôm nay nhân chuyến công tác tôi có dịp về thăm trường. Sau đó tôi và cô ấy vào phòng hội đồng để nói chuyện. Tôi chợt nhớ là mình chưa hỏi thăm sức khỏe của chị:
– Thưa bà, dạo này bà và gia đình thế nào?
- Cảm ơn, cô ấy không sao. Còn tôi thì sao? Bạn có chắc mình đã có gia đình chưa?
- Vâng thưa ba. Ah! Cô ơi, các bạn cũ lớp cô có hay về thăm cô không ạ?
– Có một số người thỉnh thoảng vẫn đến thăm cô ấy. Một số cô đã không nhìn thấy trong một thời gian.
Tôi đáp, lòng đầy tiếc nuối:
– Chúng con rất xin lỗi vì đã không thăm hỏi thầy cô thường xuyên.
– Tôi cũng biết cuộc sống của anh rất bận rộn nên tôi không trách anh. Các em không cần phải về thăm cô thường xuyên, chỉ cần các em lưu giữ trong ký ức những hình ảnh đẹp về thầy cô, về mái trường xưa là được.
- Vâng, cảm ơn.
Sau một hồi trò chuyện, tôi tạm biệt thầy ra về, lòng đầy một nỗi buồn khó tả.
Kể từ khi đến thành phố Hồ Chí Minh, bạn đã đến thăm trường của chúng tôi một lần nữa chưa? Nếu không, hãy quay lại đó ít nhất một lần. Bạn sẽ được sống lại với bao kỉ niệm, được gặp lại những người thầy kính yêu đã dạy dỗ chúng ta.
Thôi thư đã dài, tôi xin dừng bút. Hy vọng sẽ gặp lại bạn một ngày nào đó tại trường của chúng tôi.
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ để viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 9
Thái Nguyên, ngày…. tháng…. năm……
Bạn Linh thân mến!
Linh có ngạc nhiên không khi nhận được thư này của tôi? ĐÚNG! Lâu lắm rồi sao…. Sau bao nhiêu năm, tôi lại ngồi vào bàn viết thư cho Linh, vẫn còn bỡ ngỡ với ngòi bút và những điều muốn nói...
Linh bây giờ thế nào? Chắc hẳn chị Linh vẫn khỏe mạnh và gia đình luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc đúng không?
Tôi nhớ cậu bé Nam của Linh, cậu ấy thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Lần cuối tôi gặp cô ấy là khi chúng tôi chia tay nhau để Linh vào Nam, cũng đã 12 năm rồi. Thằng bé lớn lên chắc đẹp trai lắm, học giỏi không Linh?
Còn tôi vẫn khỏe mạnh, cuộc sống vẫn ổn thì chồng chuyển công tác nên cả nhà chuyển về Thái Nguyên sinh sống. Thật tuyệt khi được sống trong không khí quen thuộc và gần gũi của quê hương Linh ạ.
Tinh thần này! Bạn có nhớ ngôi trường cấp hai mà chúng ta từng học không? Tôi chắc rằng Linh không thể quên được. Đó là nơi chúng tôi gặp nhau và trở thành bạn thân cho đến bây giờ, là nơi ấm áp yêu thương đã chắp cánh cho chúng tôi trên đường đời! Năm nay, con trai tôi lại chuyển đến trường cũ! Thật là một sự trùng hợp tuyệt vời phải không Linh?
Linh ơi, đã 20 năm rồi tôi mới đi học lại. Nhiều khi nghĩ lại, thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã 20 năm tôi được vui chơi cùng bạn bè, được sống trong sự quan tâm dạy dỗ tận tình của thầy cô. Có lẽ em ấn tượng nhất với ngôi trường là những kỉ niệm gắn liền với mùa hè. Có những mùa hè vui vì được nghỉ ngơi sau một năm học tập, có những ngày hè vui khi được đến trường lao động, có những ngày hè khi tạm biệt mái trường cấp 3, phải xa thầy cô, bạn bè, Cả lớp A3 của tôi ôm nhau khóc như trẻ con. Tôi cũng trở lại trường vào một ngày hè nóng bức và bầu trời trong xanh. Có lẽ vì thế mà những ký ức ấy lại ùa về trong tim tôi.
Ôi sao viết chưa được nửa chữ mà nước mắt đã chực trào ra thế này, ướt đẫm như ngày xưa,
Xin đừng cười tôi!
Ngôi trường của tôi bây giờ đã khác rất nhiều so với khi chúng tôi học, những tòa nhà 2 tầng giờ đã là một tòa nhà 5 tầng đồ sộ với những trang thiết bị học tập được trang bị tối ưu. Tất nhiên, từ khi chúng tôi còn đi học, đó là trường chuẩn quốc gia. Bây giờ lớp học nào cũng có máy chiếu, máy tính, bảng thông minh. Tôi đi xem tất cả các lớp trong trường, vui lắm, nhớ lại bao kỉ niệm. Tôi nhớ, trước đây chúng tôi không thích học máy chiếu mãi. Các bài học rất thú vị và hữu ích. Giờ đây, Vân vừa có thể lắng nghe giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô, vừa có thể thoải mái thảo luận nhóm về những vấn đề mình quan tâm; bây giờ, trong môn Hóa học, cô ấy có thể xem thí nghiệm. ; giờ Ly nối được mạch… nhiều trường khác ghen tị với học sinh của mình.
Ngôi trường được xây dựng đã khác, nhưng những hàng cây rợp bóng sau trường vẫn còn đó, những chiếc ghế đá vẫn còn đó, ghi dấu biết bao kỉ niệm khó quên. Trong cái nắng hè, với những hàng cây, vườn hoa đua nhau khoe sắc, ngôi trường trông hài hòa và đẹp lạ lùng, nó rực rỡ, khang trang và luôn cho em cảm giác gần gũi, yêu mến.
Lần về thăm trường này, tôi được gặp rất nhiều những người thầy đã dạy tôi ngày ấy, người thầy dạy Văn năm xưa với những bài giảng ấm áp, yêu thương, đôi khi hơi nghiêm khắc nhưng cho chúng tôi những bài học cho tương lai. Hành vi, tác phong, lời nói... của con người giúp ta sống tốt, sống có ích; cô giáo dạy môn Vật lý có lớp về điện, đôi khi khó hiểu nhưng luôn cố gắng giảng dạy cẩn thận; Cô giáo dạy Lịch sử với tiết học thú vị kể về một quá khứ đã qua, khiến chúng tôi thích thú lắng nghe như một câu chuyện cổ tích. Tôi đã khóc, Linh ơi! Không ngờ sau bao nhiêu năm, ở cái tuổi 35, người con đã già mới được gặp lại thầy cô, được nghe thầy cô gọi “em”, gọi “cô” một cách trìu mến, tha thiết như vậy. Giây phút ấy em chỉ biết nắm tay thầy mà nghẹn ngào không nói được nên lời, em mừng đến rơi nước mắt. Thầy cô cũng sắp về hưu nhưng còn khỏe lắm Linh ạ, nhiệt tình với nghề, nhiệt tình yêu thương học trò, tất nhiên là vẫn còn tràn đầy tấm lòng. Tôi cũng không ngờ rằng các thầy cô vẫn còn nhớ đến tôi. Bao nhiêu thế hệ học sinh đã trôi qua, vậy mà cô Vân, cô Địa vẫn nhận ra tôi và hỏi rằng “học trò cũ của trường” khiến tôi ấm áp lạ lùng. Vâng, đúng vậy, thầy cô là những người lái đò luôn hy sinh vì học trò. Trong giây phút đó, tôi cảm thấy bối rối vô cùng, không biết phải tặng gì cho người đã dìu dắt tôi từng bước đi.
Chắc Linh không hình dung được. Nhưng giờ đây khi ngồi đây viết thư cho Linh, cảm giác hồi hộp trước ngày trở lại trường sau bao nhiêu năm, cảm xúc nghẹn ngào khi chào thầy cô, nỗi nhớ khi ra về thật nghẹn ngào. Khi chào thầy cô, nỗi nhớ khi ra về vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Chắc hẳn khi có thời gian, tôi sẽ đến thăm thầy cô thường xuyên hơn, vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Chắc hẳn khi nào có thời gian em sẽ về thăm thầy cô thường xuyên hơn, sự kính trọng của học trò chưa nhiều nhưng chắc một phần lòng biết ơn cũng là mang ơn thầy cô phải không Linh?
Đã lâu Linh chưa về miền Bắc, nếu có thời gian hãy cùng Linh về thăm quê và thăm ngôi trường thân yêu nhé!
Thư không dài nhưng có lẽ tôi xin dừng bút tại đây! Chúc Linh và gia đình luôn mạnh khỏe, thành công và hạnh phúc. Chúc Nam luôn học tập trong một môi trường học tập tốt, nơi những cây non có thể mọc thẳng, hoàn thiện từ ngoại hình đến nhân cách như mái trường cấp 2 mà chúng em đã học tập và trưởng thành.
Hãy tưởng tượng 20 năm sau về thăm trường cũ và viết một bức thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 10
Hải Phòng, ngày…tháng…năm….
Kính gửi lời khuyên!
Hè năm ngoái về thăm quê, em về thăm trường cũ. Sau 20 năm, mái trường xưa đã có nhiều thay đổi. Tôi muốn viết thư cho bạn ngay, vừa để hỏi thăm sức khỏe gia đình bạn, vừa để tâm sự với bạn những câu chuyện ngày xưa.
Đó là một buổi chiều muộn, không gian làng quê tĩnh mịch, bình yên đến lạ. Tôi đi trên con đường làng, vẫn con đường cũ nhiều hoa cỏ, nhưng cảm giác trong tôi thật lạ: hồi hộp, xao xuyến như cô học trò nhỏ mỗi sớm mai đến lớp. Từ xa, tôi đã nhìn thấy ngôi trường: một ngôi trường cao tầng, lợp ngói đỏ, nổi bật trên nền trời trong xanh của ngày hè. Bước chầm chậm về ngôi trường cũ thân yêu, tôi cảm nhận rõ ràng cảm giác thân quen, gần gũi khi nhìn thấy tấm biển: “Trường THCS Tây Hưng”. Khuyên vẫn nhớ như in lời mẹ: “Bước qua cánh cổng này, một thế giới diệu kỳ sẽ mở ra”. Đúng. Ngôi trường của chúng em bây giờ đã thay đổi nhiều: to hơn, đẹp hơn, khang trang hơn, có tường bao, vườn bách thảo và rất nhiều cây cảnh. Chỉ có hàng cây trong sân trường là vẫn thế: xanh đến nao lòng. Cuối sân trường, những hàng phượng vĩ vẫn nở đỏ rực như mùa thi vừa đi qua… Tôi lững thững bước lên hành lang tầng hai, giật mình khi thấy chú La bảo vệ. Có lẽ nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cậu, thầy cũng đoán là cậu học trò cũ đến thăm trường nên chỉ cười chứ không hỏi han gì. Lòng hồi hộp bước về lớp cũ, nhìn qua khung cửa sổ, cảm thấy cô vẫn là cô học trò nhỏ ngày nào. Trong “ngôi nhà chung” ấm cúng này, bốn mươi thành viên của lớp đã học tập, vui chơi, sẻ chia với nhau những vui buồn, những cung bậc cảm xúc của tuổi học trò hồn nhiên. Những dãy bàn, những giờ học tập căng thẳng, hình như đâu đây lời thầy cô vẫn còn đây… Em có còn nhớ chỗ ngồi của chúng mình ngày xưa? Chiếc bàn thứ hai, bên trái, chiếc ghế đã gắn bó với chúng em suốt năm lớp 9. Có lần cô giáo giao bài tập về nhà, cả lớp cúi xuống làm bài, riêng An nhoài người ra bàn chợp mắt. Thấy An ngủ ngon quá, tôi vẽ lên mũi nó một chấm tròn to trông như mũi con mèo. Một lúc sau, cô giáo thấy vậy gọi An dậy. Nhìn An, thầy cười nghiêng ngả cả lớp. Ngày đó, chúng tôi quý cô Phương nhất. Đối với cả lớp, cô như chị cả, vừa nghiêm nghị vừa gần gũi, yêu thương. Giọng cô nhỏ nhẹ, rõ ràng, những bài cô dạy, những câu chuyện cô kể dường như luôn hấp dẫn gấp nhiều lần… Tất cả dường như mới đây thôi, còn vẹn nguyên trong ký ức, giờ ùa về gây thương nhớ. trở nên hoành hành, bùng cháy. Làn gió chiều mát rượi, mang theo vị mặn mòi của biển càng làm cho mái nhà quê thêm thân quen!
Bây giờ chúng tôi đều đã trưởng thành. Ước mơ xưa nay đã thành hiện thực. Những lo toan của cuộc sống khiến chúng ta đôi khi quên đi nhiều thứ. Riêng nơi này, kỷ niệm ta vẫn đợi chờ tuổi học trò…
Chiều muộn, tôi về. Bước chân ra khỏi mái trường lưu giữ những năm tháng học trò hồn nhiên và đẹp như cổ tích, tôi vẫn thấy lòng mình xao xuyến...
Gợi ý! Thư đã dài, tôi xin ngừng viết. Hẹn gặp lại các bạn khi về lại trường xưa nhé!
người bạn
Huy Thành
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ để viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 11
Bảo Định, ngày… tháng… năm….
Bạn Loan thân mến,
Anh có ngạc nhiên không khi lá thư này được gửi cho anh từ làng Bảo Định, quê hương của chúng tôi? Đơn giản vì như bạn biết đấy, tôi đã về Việt Nam được 10 ngày rồi. Ở Đà Nẵng, quê nội của cu Tí, được một tuần, tôi và “ông xã” quyết định “hành hương vào Nam”, tức là đưa cu Tí về thăm quê mẹ. Bạn biết đấy, tôi phải thắp hương cho bố mẹ tôi vì khi họ mất, tôi không có ở đó. Hơn nữa, tôi muốn Cu Tí hiểu trọn vẹn hai từ “quê hương”.
“Tiến về phương nam thiết tha tiếng hát…” Không hiểu sao câu hát ngày thơ bé cứ văng vẳng trong tâm trí tôi. Đã gần 20 năm kể từ ngày ông qua đời. Học hành, làm ăn, lập gia đình, sinh con… cuộc đời cứ như cơn lốc cuốn tôi đi không lúc nào dừng lại. Vì vậy, khi trở về nhà, bước xuống sân bay, tôi như vừa sống lại. Tôi chỉ là một cô gái 17 tuổi đi du học với rất nhiều nhiệt huyết. Giờ đã đến lúc trở lại, đã gần 40 tuổi nhưng sự háo hức, háo hức vẫn còn nguyên vẹn. Cu Tý con tôi ngẩn ngơ. Con luôn hỏi: “Mẹ có ở đây không”, “Mình đi đâu vậy mẹ?”. Tôi trả lời con nhưng thực ra là nói với chính mình: Về đi! Về quê ơi!” Hai tiếng ấy bây giờ tôi mới cảm nhận hết được ý nghĩa thiêng liêng!
Rồi tôi cũng đặt chân trở lại quê hương, làng Bảo Định bên bờ sông Tiền thân yêu. Tôi có thể trở về ngôi nhà cũ, nơi cha mẹ tôi yên nghỉ. Đứng trước mộ cha mẹ, thắp nén nhang tạ tội, tôi thấy xúc động vô cùng.
Tôi ước tôi có thể gặp ông bà của tôi ngày hôm nay.
Nhưng chưa hết đâu Loan ạ, một điều xúc động bất ngờ đã xảy ra với em trong lần về thăm quê đó. Tình cờ tôi về thăm ngôi trường tiểu học cũ, nơi từng “mở mang đầu óc” cho lũ trẻ làng tôi ngày ấy. Loan biết không? Ngôi trường vẫn nép mình bên dòng sông Bảo Định như xưa. Thế nhưng, dòng sông hiền hòa ngày xưa nhỏ bé nay đẹp đến ngạt thở. Dòng sông không rộng lắm, không nhiều sóng ào ạt, cũng không trong xanh soi bóng cả bầu trời. Nhưng sông vẫn nên thơ, vẫn mộng mơ, vẫn dịu dàng như một người tình thủy chung. Trước sau, đôi bờ sông nay đã được kè đá nhẵn nhụi, sạch đẹp bao quanh, vẫn là những hàng dừa xanh mướt, những vườn cây ăn trái xum xuê, những cánh đồng lúa xanh mướt. Và dòng sông cũng vậy, vẫn đục ngầu và đặc phù sa như ngày xưa tôi tắm mát rong chơi. Nếu không có dòng sông ấy nằm và bảng tên trường không đổi, có lẽ tôi đã không nhận ra ngôi trường xưa. Bạn có biết tại sao? Vì nó không còn là những gì chúng ta nhớ, nghĩa là nó không còn là những dãy nhà mái ngói, tường cây, xây trên nền xi măng cao tránh lũ. Bây giờ trường được mở rộng, xây lầu, quét vôi, lót đá hiện đại, hệt như trường của cu Tí bên kia. Nhìn cảnh đó, tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì quê hương mình ngày càng tiến bộ, thoát nghèo. Mừng vì thế hệ đàn em bây giờ được học trong ngôi trường khang trang sạch đẹp.
Nhưng buồn vì tâm trạng “cố nhân” mà “cảnh đã khác xưa”. Hai cây phượng ngày ấy lớp tôi trồng cạnh cổng, giờ chỉ còn lại một cây. Tôi không biết cái cây đó có vấn đề gì. Chỉ có điều sân trường rộng đến nỗi thụt vào giữa sân. To lắm bác. Nó phải có hai vòng tay mới ôm được. Tôi nhớ khi chúng tôi trồng nó thay vì gốc cây, nó chỉ là một cây non. Nhưng giờ đã là “cây cổ thụ”. Đẹp quá, đẹp quá Loan ơi. Nó giống như những cánh tay dài vươn ra phía trước, vẫy chào, chào hỏi. Mùa này, nó nở hoa đỏ rực, như ngọn đuốc cháy rực một góc trời, gan như lửa đốt. Sân trường bây giờ đã khang trang hơn, được lát gạch sạch đẹp. Trên sân vẫn còn vạch sơn rõ ràng để tập bóng rổ, thi chạy... Nhìn sân ấy, tôi nhớ ngày nào chúng tôi hay nhảy dây, ném đũa, nhảy lò cò... Ngày ấy bụi mù mịt trong mùa nắng. Mưa tha hồ lội nước.
Ngay cả khi lũ về, trường học phải đóng cửa, chúng em vẫn có thể đến trường bắt cua, hái bông điên điển.
Nhớ? Nói vậy nhưng tôi vẫn thấy sân trường mình ngày ấy thật đẹp. Đẹp vì cây cối rất, rất xanh…
Nào là trứng cá, nào là cây bàng, rồi chuối, rồi tre. Sân sau nhà hôm ấy còn có hai cây sầu riêng mà tôi vẫn gọi là cây hoa anh đào. Mỗi khi trời trở lạnh, cây ra nhiều hoa là biết sắp đến Tết. Lúc đó lòng tôi rạo rực lắm! Bây giờ trường vẫn còn cây cối, nhưng khuôn viên không còn được bao bọc bởi hàng rào dâm bụt và hàng me keo rợp bóng. Thay vào đó là hàng rào sắt và những bồn hoa uốn lượn. Nó cũng rất đẹp bởi những bông hoa được cắt tỉa và chăm sóc tỉ mỉ. Tuy nhiên, tôi vẫn thích sự mộc mạc, giản dị của ngôi trường tôi thuở ấy. Thật gần gũi, thật ấm áp!
Trường bây giờ cũng có một sân sau. Khoảng sân này nằm cạnh sông. Có sân vườn cỏ xanh mát. Sân chơi có cầu trượt và xích đu. Thậm chí còn có một bể bơi xinh xắn và một vườn chim nhộn nhịp và tưng bừng. Nhìn cảnh ấy, tôi chợt nghĩ trẻ con thật là sung sướng. Hạnh phúc hơn chúng ta.
Trường vắng quá em ơi. Mùa hè năm đó. Hơn nữa, buổi trưa nhân viên về nghỉ ngơi. Các học sinh cũng không thấy bóng. Cả lớp dường như đang ngủ say. Lâu lâu, đâu đó vang vọng tiếng chim ríu rít chuyền cành. Và nắng.
Nắng tràn ngập sân trường, soi rõ dãy hành lang thăm thẳm. Nhìn bóng nắng đổ dài trên tường, tôi lại nhớ đến bóng nắng trứng cá hắt xuống mái lớp tôi ngày xưa. Ngày ấy, nắng từng mảng, mưa dột khắp nơi là chuyện bình thường. Trong một lớp học như vậy, chúng tôi vẫn đang học đọc và viết. Nhưng bạn có nhớ, khi tôi học lớp năm, tôi đã học với cô giáo nào không? Lâu quá quên mất tên. Chỉ nhớ thầy đã già, tóc hoa râm, cặp kính trễ xuống sống mũi, dáng người cao gầy. Cô giáo thường gọi tôi lên bảng. Cô giáo dạy chúng tôi tính nhẩm và tính toán. Cô giáo cho tôi thi đấu. Em nào giải đúng, giải nhanh, cô giáo cho em mười thật to, màu đỏ để em tập làm. Đứa trẻ 10 ấy không chỉ làm chúng tôi mắt tròn mắt dẹt mà còn khiến mắt cô giáo cũng mãn nhãn, long lanh. Giờ này chắc thầy đi rồi. Nhưng những câu chuyện cuối tuần của thầy tôi vẫn nhớ mãi.
Ngày ấy, ông hay kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về “tâm hồn cao thượng”. Điều tôi nhớ nhất là câu chuyện về “chú phụ xe” kèm theo lời nhắn nhủ của thầy: “Tay con có thể lấm lem bùn đất, áo con có thể lấm lem vết sơn vì con phải làm lụng vất vả để mưu sinh. đừng để trái tim bị vấy bẩn, đừng để tâm hồn nhơ nhớp, nhơ nhớp!”. Lời thầy dạy khắc cốt ghi tâm, để khi bôn ba xứ người, dù phải đổ mồ hôi vì bát cơm manh áo nhưng không bao giờ đánh đổi lương tâm lấy vinh hoa phú quý. Tôi luôn tự nhủ rằng mình không thể bán rẻ linh hồn của mình để làm điều xấu! Ôi cô giáo yêu quý của tôi. Tôi ước bạn có thể hiểu bạn có ý nghĩa như thế nào đối với tôi khi lớn lên ngày hôm nay. Tôi ước tôi có thể luôn là một đứa trẻ với bạn. Tôi ước tôi có thể nhìn thấy bạn một lần nữa ...
Thôi Loan, thông cảm cho sự “nhiều lời” của em vì cảm xúc cứ dâng tràn. Tôi cần nói chuyện và chia sẻ.
Và Loan, người bạn thân, bạn cũ, đồng hương, đồng hương… sẽ hiểu tôi hơn ai hết. Một ngày trở về, dắt con theo và nói với nó: “Đây là trường của con, nơi con được tắm mát trong tình yêu thương, nơi tuổi thơ con xanh như lá, nơi cô giáo dạy mẹ nên người. nơi mà mẹ tôi đã “lớn lên”…
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ và viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 12
Thái Bình, ngày …. Có thể.….
Bạn Khánh thân mến!
Tôi viết thư này trước hết để hỏi bạn, dạo này bạn thế nào?
Cuộc sống của bạn thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói anh vẫn chưa có vợ, phải làm lụng vất vả, anh cũng gần 40 rồi. Dạo này anh ổn, cuộc sống rất tuyệt. Bạn có biết thành phố thứ 3 trên mặt trăng?
Tôi có một căn biệt thự ở ngoại thành trên đó, mỗi năm cuối hè tôi đều lên đó chơi với gia đình, nhắc mới nhớ, tôi lấy chồng được gần một năm rồi. Vợ tôi rất xinh, khuôn mặt không tì vết. Gia đình tôi sống rất tốt. Hiện tôi đang đi chuyên cơ riêng bay sang Vương quốc Anh để gặp gỡ các đại biểu cấp cao của Liên hợp quốc.
Cách đây 3 ngày, trên đường sang Mỹ để giải quyết một số công việc quan trọng và nhận giải Nobel Hòa bình, tôi đã dừng lại ở Hải Phòng - nơi tôi và anh trai tôi đã học ở đây khi còn nhỏ. Em về lại trường Trần Phú từ bao giờ, hôm nay trường đã được tu sửa lại khang trang hơn và được dát bạch kim khắp trường.
Không chỉ vậy, nó được đưa lên không trung, cách mặt đất 100m để mở rộng chỗ ở cho con người. Khi vào trường, tôi mới biết cô hiệu trưởng ở đây là Hiền Thảo – một trong những người bạn học cùng anh em tôi suốt bốn năm cấp hai.
Anh giờ đã khác, với cương vị hiệu trưởng, anh trưởng thành hơn, cứng rắn nhưng vẫn tràn đầy tình cảm và sự yêu thương. Anh niềm nở đón tôi, tự hào kể về những việc anh đã làm được như nâng tòa nhà lên sáu tầng, lắp thang máy, xây khu liên hợp, xây khu thể thao. thêm hồ bơi, sân bóng đá, bóng rổ, tennis, bãi gửi xe,… Ngoài ra, em thấy một vài điểm quen thuộc trong khuôn viên trường, đó là cây bông tai trước cửa lớp em, nó cao hơn, to hơn.
Tôi còn nhớ lúc tôi và anh tôi đang tập thể dục, vì trời nắng nên chạy lại gốc cây này tránh nắng, đứa này tranh đứa kia, bàn tán rôm rả rồi bị cán bộ trực ban nhắc nhở hay lúc nào không hay. Hùng, Phát thi nhau trèo cây xem ai hơn ai, cuộc thi chưa kết thúc đã bị bảo vệ đuổi theo, cả hai chạy khắp trường và bị bắt vào phòng bảo vệ.
Đang xúc động bởi những hồi ức, bỗng một giọng khàn khàn nhưng đầy tình cảm gọi: “Trương Én đó hả?” Tôi ngạc nhiên và quay lại. Thì ra là anh Nguyên, Khánh. Trông thầy bây giờ già hơn nhiều.
Đầu anh không còn tóc, bóng loáng rồi chợt tôi vô cùng xúc động – Anh Nguyên đây sao? Giáo viên đã dạy tôi ở đây? Trời ơi, thầy giờ già quá rồi, người đã dạy dỗ em thời cấp 2 và cũng là người đã hơn bốn chục năm cống hiến cho nền giáo dục nước nhà, nhờ có thầy mà bao thế hệ đã trưởng thành, thành rường cột, người đi xây dựng đất nước, là một người cống hiến thầm lặng… Ồ, không phải mái tóc của anh ấy đã bạc đi theo sự cống hiến đó. Khi nghĩ đến những điều này Khánh chỉ muốn khóc.
Anh ấy rất tận tụy với nghề, cống hiến hết mình. Thầy bây giờ đã là một ông già ngoài bảy mươi, cũng về thăm trường và tình cờ gặp tôi… Tôi đỡ thầy đến chiếc ghế đá đã được lắp bộ tản nhiệt nên dù hôm đó trời nóng hơn 30 độ, tôi và anh ấy tôi vẫn thoải mái ngồi nói chuyện… Tôi hỏi anh ấy rất nhiều, và cũng tự hào kể cho anh ấy nghe về những thành tích của tôi, nhưng không quên cảm ơn anh ấy vì những công lao to lớn của anh ấy.
Nhìn thầy, tôi lại nhớ đến những kỷ niệm với thầy, như lần thầy cho tôi và các bạn kiểm tra 15 phút một bài cực dài nhưng không làm cả nhóm gục ngã, nghĩ lại, tôi và anh ấy bật lại. cười. Dù không muốn nhưng cuối cùng cũng phải ra về, tôi chào em, tạm biệt Hiền Thảo để rồi hẹn gặp lại em sau. Cuộc chia tay ấy thật nhiều cảm xúc, rồi tôi lên máy bay bay đi, nhìn lại tôi thấy bóng thầy mờ dần, nhỏ dần và cuối cùng khuất sau những đám mây làm tôi bồi hồi nhớ lại.
Tôi chỉ viết đến đây, Cho tôi gửi lời chào đến gia đình bạn và chúc bạn thành công trong mọi mặt của cuộc sống.
Bạn cũ của bạn!
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ và viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 13
Hà Nội ngày tháng năm…
Linh xa nhớ! những ngày nay bạn như thế nào? Cuộc sống ở đó đã ổn định chưa? Chúng tôi đã xa nhau hơn mười năm rồi. Tôi nhớ ngày chúng tôi gặp nhau ở trường cấp hai, làm bạn với nhau, đi học cùng nhau, nói chuyện cùng nhau, nhưng bây giờ chúng tôi đã trưởng thành, chúng tôi đều đã đi làm. Này Linh, bạn có nhớ trường cũ của chúng ta không? Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới đến thăm ngôi trường đó. Hôm trước tôi có dịp về quê nên đã đến thăm trường ở đó. Chắc các bạn cũng tò mò muốn biết trường mình bây giờ thế nào nên mình viết thư này để kể cho các bạn nghe.
Sáng hôm ấy, tôi dậy thật sớm, sải bước trên con đường quen thuộc mà chúng tôi vẫn cùng nhau đến trường. Ngày hôm đó, tôi thấy bình yên đến lạ. Con đường chúng tôi đi ngày trước lấm lem bùn đất ngày mưa giờ đã được tu sửa thành đường bê tông nhẵn nhụi. Những khúc cua vẫn còn được đánh dấu bởi những cây cổ thụ cao lớn mà ngày xưa anh thường trêu chọc là vệ sĩ của chúng tôi, và còn có hương lúa và những cô gái trong không khí. Ước gì em cảm nhận được mùi hương tuyệt diệu ấy của thiên nhiên… Đâu đâu cũng đầy kỷ niệm của đôi ta. Mải mê với miền ký ức tôi chợt nhận ra mình đã đến cổng trường rồi. Vẫn là ngôi trường cấp 2 của xã mà sao bây giờ khác quá!
Ngôi trường của chúng em vẫn ở đó, vẫn thấp thoáng sau những rặng phi lao xanh rì rào trong gió, nhưng giờ đã khang trang hơn rất nhiều. Cổng trường làm bằng inox, hình như có gắn máy tự động. Tôi vừa đứng trước cổng trường, cánh cửa vang lên tiếng "ting" rồi mở ra. Cánh cổng to lớn mở ra trước mắt một khung cảnh vừa lạ vừa quen. Ngước nhìn lên, tấm biển trước đây làm bằng gỗ sơn màu xanh với dòng chữ: “Trường THCS…” màu đỏ đậm nay đã đổi thành biển điện tử có dòng chữ xanh đỏ chạy dọc, rất hiện đại và sang trọng. xinh đẹp. Bước chân vào sân trường, tôi càng thấy choáng ngợp hơn. Sân trường em rộng lắm, có khi rộng bằng khu trước đây cộng với sân thể dục. Sân được chia thành các phân khu để tập trồng cây, khu vui chơi có bóng đá, bóng rổ, cầu lông… ngoài ra còn có vườn sách. Tôi đến gốc cây bằng lăng nơi chúng tôi thường ngồi nói chuyện. Lạ nhỉ Linh. Tất cả các cây trong trường đều được trồng mới khi trường được tu sửa, nhưng cây này là cây duy nhất còn nguyên vẹn. Tôi nghe bác bảo vệ nói rằng cây này mang lại may mắn cho học sinh, cho trường học và vì nó ở đây đã lâu nên không ai nỡ động đến. Ngồi dưới gốc cây, tôi nhớ lại những kỉ niệm của chúng tôi ngày ấy. Bao nhiêu niềm vui!
Bước một bước đến lớp học đã xây lại hết rồi Linh ạ. Ngôi nhà đa năng chúng tôi từng học các môn ngoại khóa hay nghiên cứu khoa học giờ được cải tạo thành khu thực hành với trang thiết bị hiện đại, đầy đủ dụng cụ nghiên cứu. Tòa nhà hôm trước chúng ta tìm hiểu được xây lên 5 tầng, tầng nào cũng đẹp và mới. Mỗi phòng học đều được trang bị thiết bị dạy học điện tử thông minh, ngoài ra còn có loa phát thanh ngoại ngữ. Học sinh bây giờ thích thật phải không các bạn. Nhà Thầy cũng được thiết kế lại trông thật khang trang và đẹp đẽ. Tôi cá là khi bạn quay lại đây, bạn sẽ không thể ngừng than vãn. Trường tôi cũng mở căng tin sinh viên. Em nhớ ngày xưa cả bọn có cảnh ra chơi lẻn ra cổng mua một cây kẹo mút, một bịch khoai tây chiên rồi lén lút ăn cùng nhau sợ mẹ nhìn thấy. Bạn biết đấy, nhà thi đấu của trường chúng tôi đã trở thành một sân vận động thu nhỏ. Sân có mái vòm che mưa nắng, cỏ trong sân cũng là loại cỏ được trồng cẩn thận, cắt tỉa gọn gàng. Ngày xửa ngày xưa, mỗi lần xem một trận đấu thể thao trên TV, chúng ta lại thầm thầm ước trường mình sẽ xây một nhà thi đấu như thế này đúng không nào! Từng góc cầu thang, từng tán cây, từng chiếc lá đều in dấu kỉ niệm của chúng mình Linh à. Ngôi trường đã trở nên hiện đại và tiên tiến, với bảng tin chạy chương trình điện tử, với những ngọn đèn điện thắp sáng dọc đường đi hay nhà thi đấu như một sân vận động thu nhỏ, nhưng với tôi, đây vẫn là nơi tràn đầy năng lượng. kỉ niệm của chúng ta.
Còn một điều đặc biệt nữa. Bạn có đoán được đó là gì không? Ngày tôi về cũng là ngày tôi gặp cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 9 của chúng tôi. Cô dẫn tôi đến lớp học của chúng tôi, bây giờ nhiều học sinh đã theo sau, cảm giác vẫn còn như thuở ban đầu. Cô ấy vẫn nhớ rất rõ về chúng tôi. Cô hỏi han tình hình của mọi người từng người một, hỏi cả về anh nữa. Rồi cô tự kể về những thay đổi ở đây. Cùng một giọng nói, cùng một con người nhưng cảnh vật đã đổi thay và kỷ niệm vẫn còn đó. Lúc tôi rời đi đã là quá trưa. Dưới cái nắng hè oi ả, ngôi trường vẫn nằm im lìm, bề thế và khang trang. Gặp lại trường, em trở về nhà với tâm trạng háo hức, háo hức được kể thật nhanh, càng nhiều càng tốt về buổi gặp mặt hôm nay. Hi vọng một ngày không xa, chúng ta sẽ cùng nhau về trường xưa, cùng nhau dạo bước trên con đường làng quen thuộc, cùng nhau hàn huyên tâm sự.
Thôi thư cũng dài rồi, anh nghĩ mình nên giữ lại một chút để khi gặp mặt anh có thể nói thẳng với em. Giữ gìn sức khỏe thật tốt, hẹn gặp lại vào một ngày không xa.
Bạn thân nhất của bạn
Hãy tưởng tượng 20 năm sau bạn quay lại trường cũ và viết một lá thư cho học sinh lớp 9 – Mẫu 14
Hà Nội Ngày Tháng Năm…….
Phương thân mến!
Lâu rồi tôi không viết thư cho Phương. Thời gian trôi nhanh quá, đã sang hè rồi. Phương thế nào? Gia đình Phương thế nào? Mọi người có khỏe không? Gia đình tôi vẫn bình thường, mọi người đều khỏe mạnh và sống tốt, con gái tôi đã vào lớp 1 rồi.
Phương thân mến! Bạn đã về thăm trường những ngày này chưa? Ngôi trường mà hai mươi năm trước chúng ta đã học? Và bạn có biết rằng dù bao nhiêu năm đã trôi qua, bao nhiêu lớp học trò đến rồi đi thì lớp học của chúng ta vẫn ở đó, sân trường vẫn rực rỡ nắng. Mọi thứ vẫn như ngày chúng tôi rời ghế nhà trường.
Đó là một ngày học. Những tia nắng vàng xuyên qua kẽ lá của mùa hạ như lưu luyến bước chân tôi và theo tôi trên con đường phẳng lì rợp bóng phượng. Tan biến sau những hàng cây, ngôi trường xưa thân yêu hiện ra uy nghi trước mắt người học trò cũ, nhưng ngôi trường không còn trang nghiêm như ngày xưa. Tôi dạo quanh sân trường, bây giờ quanh sân trường dù chỉ một chiếc lá hay một cánh hoa phượng cũng gợi lên trong tôi những cảm giác thân thuộc nhất, thân thương nhất.
Bước lên những bậc cầu thang cũ kỹ, những lớp học nối tiếp nhau hiện ra. Đây rồi, lớp học của chúng ta. Nhớ ngày nào, bốn mươi đứa sát cánh cùng học, cùng chơi với cái tên “Quỷ”. Nhưng giờ đây, mỗi người một nơi, mỗi người một cuộc sống riêng. Tôi đi tới từng chiếc bàn và dừng lại ở chiếc ghế cạnh cửa sổ của chiếc bàn thứ ba của tôi cách đây hai mươi năm. Chính chỗ ngồi đó đã chứng kiến và minh chứng cho những gì tôi đã dày công vun đắp, cả khi tôi khóc, tôi cười và cả khi tôi… ghi bài. Phía trên tôi, ở đầu bàn hai, là chỗ của bạn, bạn thân mến của tôi. Nhớ ngày nào hai đứa cùng học, cùng chơi, cùng chia sẻ biết bao vui buồn trong học tập. Mặc dù chúng tôi học cùng nhau suốt thời cấp hai nhưng phải đến năm lớp tám tôi và anh mới thực sự thân thiết. Dù hai mươi năm đã trôi qua, nhưng giờ đây ký ức bắt đầu ùa về trong tâm hồn tôi, rõ ràng tôi vẫn không quên được những ngày tháng thân thương ấy, vẫn không quên được ngày chia tay lớp mình. trở lại sau đó.
Sân trường vẫn hoàn toàn im lặng. Tôi đi xuyên qua những hàng cây… Phương! Và bạn có tin được không? Tôi đã gặp cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi vào năm cuối cấp, cô Tú, bạn có nhớ không? Bà nay đã già, tóc đã bạc, gặp lại tôi mừng lắm, bà cũng nhận ra tôi, hai cô ngồi ghế đá dưới gốc cây nói chuyện, dù đã bao năm rồi, bà vẫn vậy. ân cần như trước. Cô vẫn quan tâm đến học sinh của mình như cách cô đã quan tâm đến chúng tôi ngày xưa. Bạn có biết? Tháng trước, lớp trưởng của chúng tôi cũng đã đến thăm trường. Tuấn, Quang, v.v. cũng đã đến thăm trường. Hiện tại họ rất thành công, có lẽ là nhờ vào nỗ lực của chính họ trong quá khứ. Đang ngồi, em bất ngờ gặp thầy Minh – người dạy môn Toán cho chúng em năm lớp Bảy, nhân dịp thầy về thăm trường. Ông giờ đã già lắm rồi, tóc đã bạc nhưng khuôn mặt vẫn hiền hậu như ngày nào. Tôi chợt thấy thầy sao mà thân thương, thầy vẫn ánh mắt trìu mến nhìn học trò như ngày nào, bạn tôi ơi...
Chuyến về thăm trường để lại trong em bao cảm xúc thân thương, gặp lại thầy cô cũ, nhìn lại ngôi trường năm nào, nhớ lại những ngày còn bên nhau ấm áp thân tình, em thật sự thấy ấm áp và như được trẻ lại.
Nếu một ngày rảnh rỗi, hãy một lần đến thăm trường của chúng tôi. Trong cuộc đời mỗi người, thời học sinh và cắp sách đến trường là khoảng thời gian quý giá, thật đẹp đẽ và trong sáng. Mong Phương sẽ luôn nhớ đến mái trường, thầy cô, trân trọng những gì thân thương nơi đây để Phương có cuộc sống tốt đẹp hơn nhé. Chúc Phương và gia đình gặp nhiều may mắn và luôn mạnh khỏe trong cuộc sống. Nhớ viết thư trả lời cho em nhé Phương!
Yêu!
hà phương.
***************************
Hãy tưởng tượng 20 năm sau, về thăm trường cũ và viết một lá thư cho người bạn lớp 9 của mình Với 14 bài văn mẫu hy vọng sẽ giúp các em có thêm tài liệu tham khảo, tích lũy thêm vốn từ, từ đó hoàn thiện bài viết của mình sinh động hơn.
Giáo dục
Xem thêm: phép lai nào sau đây là phép lai phân tích
Gửi bởi: Thcs-thptlongphu.edu.vn
Thể loại: Tổng hợp
Bình luận